CÂU CHUYỆN VỀ CUỘC ĐỜI TÔI – MẸ HUỲNH TIỂU HƯƠNG

“Câu chuyện về cuộc đời tôi chỉ là một trong số rất nhiều những mảnh đời bất hạnh mà người vô gia cư nào cũng gặp phải, hãy đặt mình vào vị trí của tôi và chúng ta bắt đầu từ lúc tôi được sinh ra…” – Mẹ Huỳnh Tiểu Hương.

Câu chuyện về cuộc đời tôi – Mẹ Huỳnh Tiểu Hương

1968

NGÀY SINH CỦA TÔI – TÔI KHÔNG BIẾT

Đáng buồn thay giống như nhiều đứa trẻ vô gia cư khác, Tôi không có đặc quyền được biết mình sinh ra khi nào và ở đâu, trên chứng minh nhân dân của Tôi chỉ có ghi tôi sinh năm 1968. Vì không thể chứng minh nên tôi quyết định đây là điểm khởi đầu của cuộc đời mình. Có thể Tôi không biết chính xác ngày sinh của mình nhưng những người đã giúp Tôi vượt qua khó khăn đầu đời Tôi mãi mãi biết ơn họ. Một bà lão mà Tôi không nhớ tên đã nhận Tôi vào và dạy Tôi cách xin thức ăn từ những người xung quanh dù cho ngay cả khi Bà cũng là một người vô gia cư. Tôi hy vọng Bà đang ở trên thiên đường và tự hào về người con gái vô gia cư mà Bà đã từng chăm sóc.

Cuộc đời mẹ Huỳnh Tiểu Hương từ khi sinh ra đã lắm khó khăn

1978

Ở ĐỘ TUỔI TRƯỜNG THÀNH

Vào năm 1978 khi chiến tranh vừa kết thúc, đối với người Việt Nam điều này có nghĩa là xây dựng lại đất nước với ít tài nguyên và thậm chí còn ít mùa màng hơn vì những thiệt hại sau chiến tranh mang đến. Bà càng già đi và sức khỏe mỗi lúc một sa sút hơn, Bà gặp nhiều khó khăn khi nuôi nấng một đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. Tình cờ Bà gặp một cặp vợ chồng quê ở Vĩnh Phú đang muốn nhận con nuôi, nghĩ đến những điều tốt đẹp đến với con mà Bà đã nén nước mắt bán tôi cho cặp vợ chồng ấy.

Nếu Bà biết những gì đã xảy ra sau đó có lẽ Bà sẽ sẽ chết mất thôi bởi trái tim tan vỡ vì người cha nuôi mà Bà cụ tin tưởng tuyệt đối đã âm mưu xâm hại tình dục Tôi - người con mà Bà hết mực lo lắng, và cái ngày kinh hoàng đó cứ luôn trở về trong cơn ác mộng ám ảnh cả cuộc đời Tôi. May mắn thay những người hàng xóm tốt bụng thấy vậy đã thương cảm và giúp Tôi chạy trốn đến nhà ga Âm Thượng, thoát khỏi nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy. Kể từ giây phút đó bầu trời trở thành mái nhà của Tôi khi Tôi cứ nhảy từ chuyến tàu này sang chuyến tàu khác, đấu tranh để sinh tồn. Có những ngày Tôi suýt ngất vì kiệt sức và đói; lại có những ngày Tôi phải chạy nhanh hơn những bọn côn đồ trên các chuyến tàu để ở được nguyên vẹn. Những ngày đó thật kinh khủng nhưng Tôi lại chọn cách nhớ chúng hơn là quên đi để nhắc nhở Tôi rằng sẽ không đứa trẻ nào phải trải qua hoàn cảnh như Tôi đã từng nữa.

Mẹ Huỳnh Tiểu Hương lo cho chúng con được học hành, phát triển và cùng vui chơi giải trí

1984

TỰ LỰC CÁNH SINH

Khi mới chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, Tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để kiếm thức ăn và sống sót, thậm chí làm những công việc được trả lương thấp như rửa bát đĩa. Nhưng giống như mọi đứa trẻ khác, Tôi đã làm hỏng việc, chưa kể những hôm Tôi bị ốm nặng đối với một đứa trẻ thì làm việc lại thêm phần khó khăn. Chỉ cần một đống bát đĩa bẩn mà Tôi không rửa sạch, Tú đã mất bình tĩnh và hậu quả là Tôi đã bị mất thính lực bên trái vì cú đánh rất mạnh của anh ấy. Sự tàn ác thuần túy trong mắt anh ta lúc đó đã khiến Tôi sợ hãi đến suốt cả cuộc đời.

Mẹ chăm lo cho chúng con từng miếng ăn giấc ngủ, mỗi khi chúng con bệnh

1986

HÀNH TRÌNH ĐẾN SÀI GÒN TÌM HỌ CỦA MÌNH

Điều tiếp theo Tôi biết là Tôi đang đi xe buýt từ ga Miền Đông vào Sài Gòn để trốn khỏi Tú. Tôi rửa xe kiếm sống qua ngày, nhưng dù đi đâu xã hội đen là điều khó tránh khỏi nên Tôi luôn phải cảnh giác đến độ rất nhiều đêm bị mất ngủ.

Vài tháng sau, Tôi đã gặp người đàn ông làm thay đổi cuộc đời Tôi mãi mãi theo cái hướng tốt đẹp hơn. Anh ấy xuất hiện như một người đàn ông bình thường, chỉ là một tài xế xe buýt hàng ngày tên là Huỳnh Văn H. Anh ấy và người vợ của mình vô cùng tốt bụng khi nhận Tôi làm con gái nuôi, yêu thương Tôi như con ruột của mình và ban phước cho Tôi mang họ Huỳnh của anh ấy... Tuy nhiên, những người con khác của họ – anh chị em nuôi của Tôi, họ không coi Tôi là chung một gia đình và thường bắt nạt, gọi tên khác của Tôi. Dù biết rằng Cha Mẹ nuôi vô cùng yêu thương mình, nhưng mái nhà này Tôi khó mà có thể ở lại được nên Tôi chọn cách rời đi với trái tim trĩu nặng.

Cuộc đời Mẹ trải qua nhiều biến cố gian nan, bất hạnh.

1987

BẮT ĐẦU GIÚP ĐỠ NGƯỜI VÔ GIA CƯ

Như định mệnh vào một buổi sáng nọ, Tôi tìm thấy một bé gái trước cửa, nhìn thấy em Tôi lại sợ sẽ có một mảnh đời bất hạnh giống như mình nên đã quyết định nhận em gái và đặt tên em là Anh Đào. Sau đó, Tôi chuyển đến cảng Bạch Đằng và làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau như bán cà phê, kẹo cao su và thuốc lá ở bến cảng để lo cơm ăn áo mặc cho cả hai chúng tôi. Bị người qua đường đối xử tệ bạc cộng với việc bản thân làm việc đến kiệt sức, nhiều lần Tôi đã muốn tự kết liễu đời mình, nhưng ý nghĩ bỏ mặc Anh Đào một mình tự lo cho bản thân đã ngăn cản Tôi làm bất cứ điều gì phi lý. Có thể nói Anh Đào là người đã giúp Tôi tiếp tục chiến đấu ngay cả khi Tôi ở điểm cùng cực của cuộc đời mình.

Mẹ Hương đã nuôi nấng chăm sóc biết bao mảnh đời cơ nhỡ từ khi sơ sinh đến trưởng thành

1989

TỪ VÔ GIA CƯ ĐẾN VỀ NHÀ

Tôi đã có cơ hội học được một số tiếng Trung Quốc khi làm việc tại cảng Bạch Đằng, điều này giúp ích rất nhiều cho công việc hướng dẫn viên du lịch sau này của Tôi. Khi làm việc Tôi tình cờ gặp một du khách tên là Chao Lai Wang - một doanh nhân đến từ Đài Loan, Tôi trải lòng và kể cho Anh nghe câu chuyện cuộc đời mình. Nghe và thương cảm cho Tôi nên Anh ấy đề nghị giúp đỡ bằng cách cho Tôi vay đủ tiền để thuê một căn hộ trên đường Nguyễn Huệ và nhận Anh Đào làm con nuôi. Anh ấy là vị ân nhân cứu mạng Tôi, hướng dẫn Tôi về cách kinh doanh và sau đó Anh ấy đã cho tôi 20 cây vàng, từ đó Tôi có thể mua được căn nhà đầu tiên cho chính mình. Tôi nhớ rất rõ hôm đó là ngày 10 tháng 12 năm 1989, thật tình cờ đó lại là ngày sinh nhật của mình, có lẽ vậy nên những điều tốt đẹp thường xảy ra trong ngày sinh nhật chăng? Sau này khi lớn lên, Tôi bắt đầu kinh doanh và theo đuổi các hoạt động nhân đạo với hy vọng giúp đỡ những người cần nhất.

Vị Ân Nhân ban đầu của Mẹ Hương đã cùng đồng hành với Mẹ suốt hơn 20 năm qua - Ông Chao Lai Wang

Vị Ân Nhân ban đầu của Mẹ Hương Ông Chao Lai Wang (bìa trái) - Doanh nhân đến từ Đài Loan.

1993

TỪ CHỈ LÀ "HƯƠNG" CHO ĐẾN "MẸ HƯƠNG"

Tham gia Hội Cứu trợ Việt Nam, Tôi đóng vai trò tích cực trong các chương trình nhân đạo, giúp đỡ trẻ mồ côi, người già neo đơn, đồng bào dân tộc thiểu số, nạn nhân lũ lụt; mua xe lăn cho người tàn tật; tạo công ăn việc làm cho người bất hạnh, cung cấp bữa ăn miễn phí cho người vô gia cư. Và từ đây mọi người bắt đầu trìu mến gọi Tôi với cái tên thân mật là “Mẹ Hương, Mẹ Huỳnh Tiểu Hương"

Mẹ đã giúp đỡ biết bao mảnh đời cơ nhỡ

2001

THÀNH LẬP TRUNG TÂM TỪ THIỆN

Trung tâm từ thiện đầu tiên được thành lập tại địa chỉ 61/23 Đường ĐT 743, Ấp Tân Long, Xã Tân Đông Hiệp, Huyện Dĩ An, Tỉnh Bình Dương, Việt Nam mang tên Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương với mục đích là mái ấm tình thương và Trung Tâm dạy nghề cho trẻ em mồ côi và khuyết tật. Ngày nay, Trung Tâm từ thiện đang hỗ trợ 346 trẻ em vô gia cư và khuyết tật về chỗ ở, thức ăn, sức khỏe, giáo dục và nghề nghiệp... Tôi muốn cảm ơn tất cả các Nhà Tài Trợ, Quý Ân Nhân, Nhân viênTình Nguyện Viên đã nỗ lực hết mình vì sự nghiệp cao cả hỗ trợ những mảnh đời bất hạnh này. Trong những ngày sắp tới, Tôi kính mong có thể tiếp tục nhận được sự hỗ trợ từ mọi tấm lòng nhân ái trên toàn quốc để giúp đỡ trẻ em vô gia cư và người khuyết tật.

Mẹ và Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương từ khi thành lập đã cưu mang được hơn 340 trẻ em bất hạnh

GIẢI THƯỞNG VÀ DANH HIỆU

Trong hành trình cao đẹp này, nhiều Tổ chức cũng như Chính phủ đã ghi nhận những đóng góp quên mình cho xã hội của Mẹ Huỳnh Tiểu Hương bằng cách vinh danh Mẹ cùng nhiều giải thưởng danh giá, trong đó phải kể đến giải thưởng “Người Mẹ Việt Nam Vĩ Đại” - giải thưởng cao quý nhất đối với Mẹ Hương từ trước đến nay.

Các giải thưởng, bằng khen mà Mẹ Huỳnh Tiểu Hương nhận được trong suốt thời gian qua.
Các giải thưởng, bằng khen mà Mẹ Huỳnh Tiểu Hương nhận được trong suốt thời gian qua.
Các giải thưởng, bằng khen mà Mẹ Huỳnh Tiểu Hương nhận được trong suốt thời gian qua.
Các giải thưởng, bằng khen mà Mẹ Huỳnh Tiểu Hương nhận được trong suốt thời gian qua.
Các giải thưởng, bằng khen mà Mẹ Huỳnh Tiểu Hương nhận được trong suốt thời gian qua.

"Tôi xin cảm ơn tất cả các Nhà Tài Trợ, những Nhà Hảo Tâm cùng các Nhân viên, Tình Nguyện Viên đã giúp đỡ hết mình vì sự nghiệp cao cả giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh này. Tôi và Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương kính mong có thể tiếp tục nhận được sự hỗ trợ từ mọi tấm lòng nhân ái để giúp đỡ thêm những trẻ em kém may mắn, khuyết tật và vô gia cư, những người có hoàn cảnh bất hạnh. Sự giúp đỡ của Quý Ân Nhân chính là nguồn động lực to lớn giúp cho những mảnh đời kém may mắn có thêm niềm tin yêu vào cuộc sống, có thêm điều kiện để phát triển toàn diện và vượt qua mọi mặc cảm bản thân, bỏ ngoài tai những kỳ thị bên ngoài xã hội..." - Mẹ Huỳnh Tiểu Hương - Giám Đốc kiêm nhà sáng lập của Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương xin chia sẻ.

Mọi sự đóng góp, giúp đỡ xin Quý Vị liên hệ đến Trang Website chính thức của Trung Tâm hoặc thông qua Trang Facebook công khai hiện tại:
Website: huynhtieuhuong.com hoặc huynhtieuhuong.org
Facebook: https://www.facebook.com/huynhtieuhuong.org/

Huỳnh Tiểu Hương – Trung Tâm Nhân Đạo Quê Hương

Tin Tức

Chia sẻ bài viết này cùng bạn bè